Tôi Là Người Tị Nạn

Bài #6 - Galang 27/07/1984 
Này cô bé... bao giờ cô cũng đẹp,
Đâu có cần cô sửa soạn thêm chi.
Bây nhiêu đó lòng người say đủ mệt !
Nửa chừng xuân mà như chớm xuân thì !

Trên biển tóc cô gây nhiều bão tố,
Thuyền tôi quay nghiêng ngã mất phương rồi !
Tóc cô bay trăm sợi trói tim người,
Và cô nhận chìm ai trong sóng tóc !

Này cô bé... tôi là người tị nạn..
Tôi là người tị nạn trái tim cô !
Thuyền trôi đi không thấy bến thấy bờ,
Tôi chỉ thấy mắt cô mà nhắm hướng.

Tóc cô giăng bẫy tình cho tôi vướng,
Lỡ vướng rồi, sao gở mãi không xong.
Cô bé ơi ! Cô có biết gì không ?
Tôi chới với, linh hồn quay quắt.

Tim vẫn đập mà ghìm môi im mắt,
Đắm say này, tôi chôn giấu trong mơ.
Rồi ứa tràn nhỏ xuống những dòng thơ,
Và tôi biết rằng tôi yêu nhiều lắm !

Nửa chừng đời, quay lại nhìn thăm thẳm..
Bài toán lòng, không giải nổi cô ơi !
Thôi ! Về sau, trên vạn nẻo đường đời,
Thầm nghĩ đến, để lòng buồn khôn vợi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét