Em là Cơn Gió Đời Anh

Bài #1 - Galang 10/06/1984
Này em hỡi...
   Em là cơn gió lốc,
         Là sóng triều dâng hối hả bãi lòng anh,
         Là dặm đường xa một bóng mây xanh,
         Là rực rở mai hồng tia thứ nhất.
Cám ơn em đã có trong trời đất.
        Cho không gian tẻ ngắt bớt dần đi,
        Cho chút bâng khuâng rộn rả một hai khi
                Đôi mắt ấy nụ cười bắt gặp.

Này em hỡi...
   Em là cơn gió thoảng,
         Là giọt sương mai lãng đãng buổi mù sương,
         Là gần là xa là phúc lẫn tai ương,
         Là trước mặt mà trăm đường xa cách !
Cám ơn em đã là người viễn khách
         Cho quán hồn anh rộn rả phút giây vui,
         Cho dẫu nay mai biền biệt một phương trời
                 Đôi mắt ấy nụ cười xa vắng.

Này em hỡi...
   Em là cơn gió lặng,
          Là lớp phù sa bồi lắp đáy lòng anh,
          Là nỗi phiền lo ray rức tháng ngày nhanh,
          Là gì nữa tự mình chưa dám đáp.
Cám ơn em đã gầy cơn bão táp
          Cho buổi thanh phong trống trải mở hồn ra,
          Cho lòng đối lòng ta hiểu được ta
                  Đôi mắt ấy nụ cười không thể tắt.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét